TÀ ÁO TRẮNG

Publié le 28/01/2021 à 20:05 par menhtonthat Tags : aotrangsantruong caysi maitruongxua hangmexanh taaotrang image 2017 centerblog

 

bb1_2

 

 

____________________________

TÀ ÁO TRẮNG

____________________________

 

Tôi vẫn nhớ hàng me xanh mỗi sáng

Trên con đường dẫn đến mái trường xưa

Mái trường xưa sao có tự bao giờ

Áo em trắng qua bao mùa mưa nắng

 

Từ hôm ấy cổng trường muôn thuở vắng

Bóng dáng người áo trắng thoáng qua nhanh

Còn những gì để lại quá mong manh

Quá xa vắng làm hồn buồn hiu quạnh

 

Đó là chút gì còn rơi rớt lại

Có thể là chút nắng gắt trưa hè

Hay sau trận mưa dầm dề tháng chín

Sân trường buồn tôi bứt rứt chờ em

 

Tôi rất nhớ một mùa hè tháng bảy

Hành trang đầy sau cả một mùa thi

Tôi lên đường bỏ lại dấu chân đi

Cho những kẻ muốn trồng cây si mới

 

Thế mà đã xa xưa ngày tháng cũ

Không biết em còn nhớ mối tình này

Tôi nhớ mãi mối tình lưu luyến ấy

Ngôi trường xưa, nay cổng khóa bao ngày

 

Tôn-Thất Mệnh , Montreal ngày 19 tháng 07 năm 2017

http://minhmenh.centerblog.net/

(Một ít tưởng niệm ngôi trường cũ tại Đà Nẵng - Phan Chu Trinh)

 

 

TÀ ÁO TRẮNG

 

Bài thơ kể lại một mối tình áo trắng sân trường, một mối tình đơn giản tuổi học trò. Áo trắng sân trường có tự bao giờ ? Tôi không biết. Nhưng qua bao nhiêu mùa mưa nắng tôi đã chứng kiến sự hiện hữu của những tà áo thơ mộng này.

 

“Mái trường xưa sao có tự bao giờ

Áo em trắng qua bao mùa mưa nắng”

 

Rồi bỗng một hôm bất ngờ người tôi yêu giã biệt ra đi vĩnh viễn.

 

“Từ hôm ấy cổng trường muôn thuở vắng

Bóng dáng người áo trắng thoáng qua nhanh”

 

Và những gì em để lại cho tôi rất mong manh, nó chỉ là những ngày buồn trưa hè nắng gắt hay sau những trận mưa dầm trên sân trường tôi thẫn thờ chờ em vô vọng.

 

"Có thể là chút nắng gắt trưa hè

Hay sau trận mưa dầm dề tháng chín

Sân trường buồn tôi bứt rứt chờ em"

 

Rồi cuối cùng tôi cũng ra đi, từ giả ngôi trường để làm một hành trình cho tương lai.

 

"Tôi lên đường bỏ lại dấu chân đi

Cho những kẻ muốn trồng cây si mới"

 

Thời cuộc biến đổi, dòng đời như nước chảy không ngừng , ngôi trường xuống cấp nặng rồi cũng bị đập nát để xây hoàn toàn mới lại. Ngôi trường xưa không còn nữa, những kỹ niệm xưa chỉ còn trong ký ức :

 

“Ngôi trường xưa, nay cổng khóa bao ngày”

 

Và không biết em đang ở phương nào còn nhớ mối tình đầu áo trắng này hay không ?

 

"Thế mà đã xa xưa ngày tháng cũ

Không biết em còn nhớ mối tình này"

 

00001-literatureBlog-30_1